Về Sapa, một mảnh tình đã mất

Lần cuối cùng tôi tới Sapa là một ngày mùa thu tuyệt đẹp của rất nhiều năm trước. Nắng đẹp, tiết trời se lạnh, không khí lãng đãng khiến tôi chỉ có thể thốt lên không ngừng. Sapa đẹp tới mức khiến mọi sự mệt mỏi của một đêm vật vã trên tàu và sự rã rời khi vượt qua chặng đường núi quanh co khúc khuỷu bằng xe khách, tất cả biến mất, biến mất hoàn toàn ngay khi tôi đặt chân tới Sapa.

Về Sapa, một mảnh tình đã mất
 

Sapa đẹp lắm, tuyệt vời lắm chứ. Ở đó có những khung cảnh hoang sơ tới nao lòng, người dân chất phác hay những em bé với khuôn mặt ngây ngô đáng yêu. Tôi nhớ mãi cảm giác ngồi ở vỉa hè quán café nhỏ xinh ven dốc, đi quá lên đôi chút là tới Nhà thờ.

Một buổi sáng mùa thu nắng đẹp, nhâm nhi ly café với mùi hương thoang thoảng theo gió lạnh thật khiến con người ta muốn vứt bỏ mọi thứ âu lo, chỉ muốn vô ưu vô tư mà thưởng thức không khí ấy. Sapa trong tôi mộc mạc, thô ráp và có đôi phần cũ kỹ đặc biệt lắm. Vậy nên khi trở lại, trong tôi hồi hộp hối hả không ngừng, như một kẻ thất tình nay lại được trở về với những cảm xúc yêu đương.

Về Sapa, một mảnh tình đã mất
 

Cũng như tựa đề một cuốn sách rất nổi trên thị trường văn chương bây giờ, “Ai rồi cũng khác”. Ngày trở lại ấy chỉ khiến tôi hụt hẫng lắm, trống vắng lắm, giống như một người rất thân thuộc đã đi xa rất nhiều. Sapa của tôi giờ đã chẳng còn là mối tình tuyệt vời ngày xưa ấy.

Con đường cao tốc mới mở rộng cánh cửa cho khách du lịch đến với Sapa. Vậy nên bây giờ đi Sapa cũng chẳng khó khăn lắm, chỉ với khoảng 5 tiếng êm ru trên xe khách, vậy là có thể đặt ba lô cái cộp ở sảnh khách sạn. Ai cũng đi được, già trẻ gái trai, người béo người gầy người khỏe người ốm, chẳng cần xách ba lô lên cũng đi được ấy chứ.

Giờ khách sạn ở Sapa mọc lên ầm ầm, đủ hạng đủ sao, từ sao xẹt tới sao sáng. Chẳng còn cái thời muốn ở trung tâm chỉ có thể ở hostel hay nhà nghỉ nhỏ nhỏ xinh xinh cũ kỹ. Giờ đây thật dễ để người ta có thể ngồi gác chân lên ban công của một khách sạn 4 sao ngay trung tâm mà nhìn trời nhìn người tung tăng ồn ào phía dưới, thay vì yên tĩnh lắng đọng ngắm núi ngắm mây ngắm trời như trước đây.

Lần cuối cùng tôi tới Sapa là một ngày mùa thu tuyệt đẹp của rất nhiều năm trước. Nắng đẹp, tiết trời se lạnh, không khí lãng đãng khiến tôi chỉ có thể thốt lên không ngừng. Sapa đẹp tới mức khiến mọi sự mệt mỏi của một đêm vật vã trên tàu và sự rã rời khi vượt qua chặng đường núi quanh co khúc khuỷu bằng xe khách, tất cả biến mất, biến mất hoàn toàn ngay khi tôi đặt chân tới Sapa.

Về Sapa, một mảnh tình đã mất
 

Sapa đẹp lắm, tuyệt vời lắm chứ. Ở đó có những khung cảnh hoang sơ tới nao lòng, người dân chất phác hay những em bé với khuôn mặt ngây ngô đáng yêu. Tôi nhớ mãi cảm giác ngồi ở vỉa hè quán café nhỏ xinh ven dốc, đi quá lên đôi chút là tới Nhà thờ.

Một buổi sáng mùa thu nắng đẹp, nhâm nhi ly café với mùi hương thoang thoảng theo gió lạnh thật khiến con người ta muốn vứt bỏ mọi thứ âu lo, chỉ muốn vô ưu vô tư mà thưởng thức không khí ấy. Sapa trong tôi mộc mạc, thô ráp và có đôi phần cũ kỹ đặc biệt lắm. Vậy nên khi trở lại, trong tôi hồi hộp hối hả không ngừng, như một kẻ thất tình nay lại được trở về với những cảm xúc yêu đương.

Về Sapa, một mảnh tình đã mất
 

Cũng như tựa đề một cuốn sách rất nổi trên thị trường văn chương bây giờ, “Ai rồi cũng khác”. Ngày trở lại ấy chỉ khiến tôi hụt hẫng lắm, trống vắng lắm, giống như một người rất thân thuộc đã đi xa rất nhiều. Sapa của tôi giờ đã chẳng còn là mối tình tuyệt vời ngày xưa ấy.

Con đường cao tốc mới mở rộng cánh cửa cho khách du lịch đến với Sapa. Vậy nên bây giờ đi Sapa cũng chẳng khó khăn lắm, chỉ với khoảng 5 tiếng êm ru trên xe khách, vậy là có thể đặt ba lô cái cộp ở sảnh khách sạn. Ai cũng đi được, già trẻ gái trai, người béo người gầy người khỏe người ốm, chẳng cần xách ba lô lên cũng đi được ấy chứ.

Giờ khách sạn ở Sapa mọc lên ầm ầm, đủ hạng đủ sao, từ sao xẹt tới sao sáng. Chẳng còn cái thời muốn ở trung tâm chỉ có thể ở hostel hay nhà nghỉ nhỏ nhỏ xinh xinh cũ kỹ. Giờ đây thật dễ để người ta có thể ngồi gác chân lên ban công của một khách sạn 4 sao ngay trung tâm mà nhìn trời nhìn người tung tăng ồn ào phía dưới, thay vì yên tĩnh lắng đọng ngắm núi ngắm mây ngắm trời như trước đây.